Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Đời Không Đáng Buồn 7


Ông sinh lúc vua quan phong kiến,
Tôi gặp thời tiền tiến văn minh.
Nhiều hôm mình tự hỏi mình,
Thời Ông phỏng có thái bình, tự do ?
Nghe nói đến muôn vò rượu quí,
Lại rất đông nguyên súy tao đàn !
Văn không riêng một họ Hàn, (1)
Thơ thì Lý, Đỗ kề bàn Âu, Tô. (2)
Trăng gió sẵn tha hồ ban phát,
Của trời cho bát ngát vô biên.
Ngang tàng một thuở trích tiên,
Áo là hây hẩy trước hiên ỡm ờ.
Sông Xích Bích bay mờ ánh thép,
Tào A Man (3) kiếm chép thành thơ.
Đoản ca (4) còn mãi đến giờ,
Buông gươm tay nọ, cầm thơ tay này.

(1) Hàn Dũ.
(2) Lý Bạch, Đỗ Phủ, Âu Dương Tu,
Tô Đông Pha.
(3) Tức Tào Tháo
(4) Đoản ca hành. (Thơ Tào Tháo)


Khi dũng tướng thành lay, núi đổ,
Lúc lui về : cửa sổ trăng treo.
Mái rơm quên mọi eo sèo,
Thênh thênh vạt áo lưng đèo phất phơ.
Đọc kinh Phật bên bờ suối vắng,
Trần hai vai sưởi nắng đầu xuân.
Chim ngàn ríu rít quây quần,
Bao giờ hết kiếp trầm luân thì về.
Không hề sợ, không hề oán thán,
Thuận lẽ trời đánh ván cờ cao.
Rượu ngon chẳng đợi ai chào,
Cơn vui tuấn mã, kim bào coi khinh.
Cởi áo mũ Uyên-Minh (1) thảng thích,
Dễ công danh buộc xích được người ?
Về vườn hoa lá tốt tươi,
Dăm ba thủa cúc, vài mươi gốc tùng.

(1) Tức Đào Tiềm, người bỏ quan về ở ẩn,
Tác giả bài “Quy khứ lai từ”.

Dưới tàn lá ngó mung trời đất,
Nghĩ nguồn cơn cười ngất phù du.
Ở đâu phấn nữ hoa cù, (1)
Đổi thay tất cả mịt mù khói sương.
Nay thời thế mối rường đổi khác,
Sống là ăn, là mặc, là làm.
Làm sao từ Bắc chí Nam,
Bàn tay ai cũng nhúng chàm như nhau.
Hoa chỉ đẹp một màu hoa đỏ,
Nói chỉ mong nói rõ lập trường.
Lập trường từ chuyện yêu thương,
Trong từng nhịp thở trong đường bước đi.
Ta khác nhau chẳng vì kim cổ,
Một nỗi lòng thuỏ đó, giờ đây...
Phương đông hoặc giả phương tây,
Vui buồn, cười khóc xưa rầy y nguyên.
Mà khác nhau vì quyền, vì lợi,
Trăng vẫn trăng vời vợi thuở nào.
Có ai lên đỉnh trời cao,
Nhìn sâu ngàn kiếp chiêm bao thẫn thờ !

(1) Hoa cù hồng phấn nữ
Tranh khán lục y lang.

Không có nhận xét nào: