Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Đời Không Đáng Buồn 4


Dù ở chốn thiên nhai, hải giác,
Dù trời thu man mác hơi may.
Ông còn có chén rượu cay,
Còn thơ đủ để mình say với mình.
Bao nhiêu nỗi bất bình nói hết,
Bút, mực còn Ông viết tự do.
Đêm trăng thả một con đò,
Kề bên người đẹp nhỏ to tiếng đàn.
Giữa trời nước chứa chan cảm khái,
Bờ lau khô gác mái chèo con.
Tỳ bà thánh thót nỉ non,
Áo xanh càng ướt, rượu ngon càng đầy.
Tôi canh vắng nằm đây thao thức,
Nhớ vợ con đau nhức ruột gan.
Chẳng xa mà cách muôn vàn,
Gió xuân có lọt vào màn em không ?
Muốn mở cửa dậy trông trăng sáng,
Trăng thượng tuần lênh láng tường giam.
Yêu trăng thôi cũng đành cam,
Yêu thơ thật khó mà làm được thơ.

Khoanh tay gối ngẩn ngơ trằn trọc,
Thèm cánh chim ngang dọc trời cao.
Cuộc đời tựa giấc chiêm bao,
Nỡ đem thù hận buộc vào anh em.
Kẻ đồng chủng lại xem như lạ,
Cùng quê hương mang dạ nghi ngờ.
Rối tung bày một thế cờ,
Tàn canh, vẫn lại chữ cơ, chữ thời.
Tôi muốn sống cuộc đời thi sĩ,
Cũng như ông, vốn dĩ nòi tình.
Chỉ mong thế giới hòa bình,
Mong người no ấm, mong mình thảnh thơi.
Giữa trần giới rong chơi một kiếp,
Khúc hạo ca (1) viết tiếp tri âm.
Thế nhưng gió bụi cát lầm,
Quẩn quanh laị đã bốn năm ở tù.
Ngày đoàn tụ mịt mù chẳng biết,
Tin vợ con biền biệt không hay.
Hỏi ai, món nợ ai vay,
Chúng tôi liệu trả đến ngày nào xong ?

(1) Hạo ca hành, thơ Bạch Cư Dị.

Không có nhận xét nào: