Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Đời Không Đáng Buồn 8 - 1


Ông tự thấy bơ vơ lạc lõng,
Trước ngọn đèn buông thõng đôi tay.
Rượu say hay chính lòng say ?
Đọc thơ mình những đắng cay dùm người !
Cách xa nhau trên mười thế kỷ, (1)
Mà tưởng đâu như thể bạn bè.
Như Ông nói để tôi nghe,
Xạc xào tiếng lá bên hè lạnh tanh.
Bến Tầm Dương đêm xanh huyền hoặc,
Một dòng sông vằng vặc trăng thu.
Đông tây phẳng lặng như tờ,
Thuyền con mấy lá, đôi bờ nước trôi.
Người kỹ-nữ vén ngồi khép nép,
Vài nếp nhăn hằn mép già nua.
Cuộc đời thôi thế là thua,
Thời gian sao có thể mua mà hòng !
Rồi tới lúc lưng còng gối mỏi,
Sắc Tây Thi tránh khỏi tàn phai ?
Tử sinh nào có riêng ai ?
Ngàn xưa vẫn tiếng thở dài ngàn sau !

(1) Bạch Lạc Thiên sinh năm 772, mất
năm 846, cách nay (1979) là 1257 năm.

Không có nhận xét nào: