Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Đời Không Đáng Buồn 8 - 2


Công với tội, lừa nhau đến thế,
Đắt bao nhiêu chiếc ghế quyền hành !
Ngày nào mái tóc còn xanh,
Soi gương mình bỗng giật mình : phù du !
Mặc những kẻ gây thù chuốc hận,
Nã Phá Luân, Đại Hãn còn không ?
Chỉ còn riêng một tấm lòng,
Và thêm vào đó những dòng lệ sa.
Ta vẫn ca khúc ca nhân ái,
Vẫn ung dung phong thái người thơ.
Ở tù hay chẳng ở tù,
Xưa kia Uy Viễn bây giờ là ai ? (1)
Địa vị khác, mắt tai chẳng khác,
Khói thuốc lào ngào ngạt vẫn say.
Bốn năm ừ nhỉ đổi thay,
Tóc kia bạc trắng, lòng này bạc chăng ?
Miếng cay đắng cầm bằng gia vị,
Càng hiểu thêm giá trị tinh thần.
Làm người nếu chẳng phong trần,
Nếu không thử thách, đâu cần bọn ta ?
Cây đứng trước phong ba vẫn vững,
Đối bóng mình nhìn sững phòng giam.
Mai về vẩy nước sông Lam,
Tưới cây Hồng lĩnh ta làm thi nhân.

(1) Uy Viễn : tức Nguyễn Công Trứ.

Không có nhận xét nào: