Ôi cơn gió heo may thuở trước,
Lạnh ngàn năm sông nước Tầm Dương.
Về đây rừng núi Thanh Chương,
Nghe heo may nổi canh trường ngẩn ngơ !
Trước đã có nhà thơ cùng quẫn,
Ngàn năm sau sao vẫn còn ta ?
Đời gần tưởng đã rất xa,
Bâng khuâng vì tiếng Tỳ-Bà chưa nghe.
Tưởng thấy cảnh ngựa xe tấp nập,
Khách phong lưu vồ vập ngày đêm.
Về chiều lá rụng quanh thềm,
Trước sân nhát chổi ngày thêm trễ tràng.
Ông cam chịu đầu hàng số mệnh,
Tôi gần đây cứ bệnh liên miên.
Bỗng dưng thương nhớ Tiên Điền,
Đang khi đất nước đảo điên, mình già !
Lạnh ngàn năm sông nước Tầm Dương.
Về đây rừng núi Thanh Chương,
Nghe heo may nổi canh trường ngẩn ngơ !
Trước đã có nhà thơ cùng quẫn,
Ngàn năm sau sao vẫn còn ta ?
Đời gần tưởng đã rất xa,
Bâng khuâng vì tiếng Tỳ-Bà chưa nghe.
Tưởng thấy cảnh ngựa xe tấp nập,
Khách phong lưu vồ vập ngày đêm.
Về chiều lá rụng quanh thềm,
Trước sân nhát chổi ngày thêm trễ tràng.
Ông cam chịu đầu hàng số mệnh,
Tôi gần đây cứ bệnh liên miên.
Bỗng dưng thương nhớ Tiên Điền,
Đang khi đất nước đảo điên, mình già !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét